vì một tình yêu nồng cháy với trai đẹp bắn súng bùm chíu,
Truyện “Bệnh mất ngủ” (Thất miên bệnh). Tác giả: Cửu Dạ. Chuyển ngữ: Clover.
Thể loại: đam mỹ hiện đại, (chắc là) xã hội đen, các thanh niên đẹp trai cầm dao chém nhau pạch pạch súng nổ bòm bòm, 1×1, HE. (Chi tiết thể loại: truyện gei kỳ diệu, ưu điểm bao ngắn, nhược điểm chuyển ngữ không hay lắm cơ đọc cũng được, chó điên liều chết si tình trung khuyển không hề ôn nhu công x đa cấp không sợ chết dịu dàng si tình tưng tửng thụ, dễ thương hường phấn không ngược.) Cảnh báo: đọc xong truyện ai cũng muốn có người yêu như Chó Điên mỗi tội kiếm không ra. Cảnh báo +1: review có (thể) spoil, xin vui lòng lưu ý trước khi đọc.
Chuyện kể rằng, trong lòng thành phố hiện đại và lạnh hơi người này, có một nơi cô lập hoàn toàn với thế giới - phố Hắc - một nơi tối tăm và mịt mù như chính tên gọi của nó. “Bệnh mất ngủ” kể về một mối tình lọt thỏm trong những con phố của thành phố kia, yêu đương lãng mạn chết đi được của hai con người đứt đôi mấy dây thần kinh lãng mạn trong người - một tên Chó Điên chuyên đâm thuê giết mướn sống nơi phố Hắc và một anh giài thành thị Tiểu Kiều bán bảo hiểm không sợ trời không sợ đất tỉnh bơ trước mọi chuyện.
Chó Điên là mẫu công khác xa bất cứ thằng công nào mà mình từng đọc. Mình từng kinh qua bao thể loại si tình dịu dàng đế vương quỷ súc tra công các thứ, nhưng chưa từng rớ vào một thằng cha thần kinh hễ gặp chuyện là rút dao ra đòi khô máu người ta, không hề biết quy tắc xử sự thông thường, không có danh phận, không được người đời công nhận - hành xử in hệt cái tên của gã: “Chó Điên”. Chó Điên đích thị là một con cún cỡ bự vẫy đuôi rối rít với chủ nhân, cũng sẵn sàng cắn xé con mồi khi có ai đạp phải đuôi gã ta, mà cái trung khuyển của gã không hề ăn nhập chút nào với dịu dàng hiền lành với người thương, nhưng mỗi lần rầu đời mình vẫn lôi truyện ra đọc rồi tự dưng ôm ấp lòng yêu đương bự xự muốn nuôi chó bự trong nhà quá chừng. Tiểu Kiều cũng được tác giả xây dựng rất đặc biệt, không sợ trời không sợ đất, lá gan bự như cái bánh xe bò, trò chơi cảm giác mạnh nào cũng thử, suy nghĩ cũng tưng tửng chẳng kém ai kia - quyết định mở rộng thị trường bán bảo hiểm của mình sang phố Hắc - nơi người ta tính mạng sống theo ngày, ra đường với tâm tình dò đoán tự cược xem hôm nay mình ra đường rồi có quay lại nhà được hay không. Tiểu Kiều vừa tinh ranh vừa có võ phòng thân lại khôn ngoan lanh lợi, không hiểu sao lại dính vào thằng cha Chó Điên kia - ngó là thấy không liên quan gì đến nhau, nhưng bước tới bước lui cậu lại rơi vào, ờ, hố tình mà con Chó Điên kia đào trên mặt đất, lại không thèm che đậy, cậu rơi thẳng vào luôn, tình nguyện rơi, không ngoi lên được nữa.
Cốt truyện tuy ngắn nhưng không gấp quá, kể ra lại viết rất hay, tình cảm đôi bên chẳng có chút xíu nào đẹp đẽ rực rỡ - đẹp đẽ sao nỗi với một nơi trang sức ra đường hằng ngày là dao Nhật súng ống bom đạn, những quy tắc ngầm thiết lập đẩy mạng người đến đáy giá trị thấp nhất, con người bị coi thường, bị từ chối, bị bỏ quên đi. Chó Điên là một kiếp người bị cả phố Hắc rùn rẫy, gã bị rùn rẫy suốt hai mấy năm, sống đầu đường xó chợ đâm thuê chém mướn, mắc bệnh mất ngủ kinh niên không tài nào chợp mắt được, ấy thế mà sau cùng được một nhân viên bảo hiểm nhặt về nhà trân trọng. Tiểu Kiều giương ô đón gã trở về dưới cơn mưa lớn, xài băng vải băng bó cho gã, lại cho gã một bát cơm nóng, một mái nhà, một giấc ngủ vùi bình an, kể từ lúc đó, ý nghĩa của sinh mệnh không còn dừng lại ở việc hô hấp không khí nữa. Chó Điên không hề có gì cả, hai bàn tay trắng trốn chạy thế giới của gã sinh ra, chạy đến tận phố Hắc để sống một một phần ba kiếp người mà không ai công nhận gã, không ai coi gã là người, vậy mà chỉ có Tiểu Kiều dịu dàng cẩn trọng gọi tên gã, cho gã một chỗ dừng chân, một mái ấm, một gia đình. Chó Điên không hề có gì trong tay, gã chưa từng có thứ gì cho riêng mình, nhưng chỉ có Tiểu Kiều, Tiểu Kiều là của gã, gã chỉ có Tiểu Kiều mà thôi. Vừa bộc trực vừa thẳng thắn, tình cảm của Chó Điên trần trụi thô ráp hệt như cách gã xử sự từ trước đến nay, không hề nói yêu đương, không hề đối xử dịu dàng nâng niu người ta, nhưng mình lại thích cách thức yêu đương như vậy: Chó Điên nhìn thẳng vào trong con người của Tiểu Kiều - anh ấy cũng là đàn ông, hơn nữa lại là một người vừa thông minh vừa mạnh mẽ, biết nấu mỳ hoành thánh còn biết cả đánh nhau, nên không cần mình bảo bọc nâng niu làm gì. Nhưng người nọ biết chắc một điều, dù người nọ xảy ra bất trắc gì, gã cũng sẽ đưa tay ra bảo vệ anh, đấy là lời hứa mà gã sẽ dùng cả sinh mệnh để hoàn thành, là lời tỏ tình cảm động mà chân thành nhất trao gởi đến anh. Sinh mệnh của Chó Điên một lần nữa tái sinh khi Tiểu Kiều mở rộng tán ô trao gã một chốn về, nên gã sẽ dùng hết cách để giữ gìn sinh mệnh này, còn để bảo vệ Tiểu Kiều của gã.
Yêu đương lãng mạn thế này lại là kết tinh của hai kẻ que củi không hề lãng mạn chút nào, đôi bên ghì lấy nhau làm lý do của sinh mệnh, ấy là tình cảm chân thành đẹp đẽ, cũng là tình yêu đích thực sản sinh nơi phố Hắc u ám cận kề cái chết.