Thơ Anh Thơ tập trung chủ yếu về đề tài tả cảnh quê hương bình dị, quen thuộc. Bờ tre, con đò, bến sông qua nét vẽ chân thực, tinh tế của bà như mang theo cảm xúc buồn bã, bâng khuâng đến lạ. Để hiểu rõ hơn, The POET magazine đã sưu tầm 20 tác phẩm tiêu biểu của Anh Thơ ngay sau đây.
20 Bài thơ Anh Thơ được yêu thích nhất
Dưới đây là tổng hợp những bài thơ Anh Thơ hay và nổi bật nhất bạn không thể bỏ qua:
1/ Chiều xuân
Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng, Đò biếng lười nằm mặc nước sông trôi Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời.
Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ; Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió, Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa.
Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng, Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra, Làm giật mình một cô nàng yếm thắm Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa.
Lời bình:
Chiều xuân là tác phẩm tiêu biểu của Anh Thơ viết về không gian ấm áp của mùa xuân, với những hình ảnh tươi đẹp và âm thanh sống động. Tâm hồn người đọc như được lấp đầy bởi sắc màu và hương vị của thiên nhiên.
2/ Trưa hè
Trời trong biếc không qua mây gợn trắng Gió nồm nam lộng thổi cánh diều xa. Hoa lựu nở đầy một vườn đỏ nắng, Lũ bướm vàng lơ đãng lướt bay qua.
Trong thôn vắng, tiếng gà xao xác gáy, Các bà già đưa võng hát, thiu thiu… Những đĩ con ngồi buồn lê bắt chấy Bên đàn ruồi rạc nắng hết hơi kêu.
Ngoài đê thẳm, không người đi vắng vẻ, Lũ chuồn chuồn giỡn nắng, đuổi nhau bay. Nhưng thỉnh thoảng tiếng nhạc đồng buồn tẻ Của vài người cỡi ngựa đến xua ngay.
Lời bình:
Không khí oi ả của trưa hè được nhà thơ Anh Thơ khắc họa qua những dòng thơ nhẹ nhàng, nhưng vẫn chứa đựng sự sâu lắng. Hình ảnh quen thuộc của mùa hè mang đến cảm giác bình yên, nhưng cũng thoáng chút u uất trong tâm hồn.
3/ Sang thu
Gió may nổi bờ tre buồn xao xác! Trên ao bèo tàn lụi nước trong mây; Hoa mướp rụng từng đoá vàng rải rác Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay.
Trên đê cỏ rựt diều sa đứt sợi, Gã mục đồng chán nản lắng tai nghe Trong thôn xóm hoá vàng nghi ngút khói Gió vang âm tiếng trống cúng ra hè.
Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới, Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương. Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương.
Lời bình:
Sang thu là một trong những bài thơ của Anh Thơ được yêu thích nhất. Trong tác phẩm này Anh Thơ khéo léo mô tả sự chuyển mình của mùa thu với những gam màu ấm áp. Tình cảm yêu thương và nỗi nhớ được thể hiện một cách nhẹ nhàng, nhưng lại rất sâu sắc.
4/ Bến đò ngày mưa
Tre rũ rợi ven bờ chen ướt át Chuối bơ phờ đầu bến đứng dầm mưa. Và dầm mưa dòng sông trôi rào rạt Mặc con thuyền cắm lại đậu trơ vơ.
Trên bến vắng, đắm mình trong lạnh lẽo Vài quán hàng không khách đứng xo ro. Một bác lái ghé buồm vào hút điếu, Mặc bà hàng sù sụ sặc hơi, ho.
Ngoài đường lội hoạ hoằn người đến chợ Thúng đội đầu như đội cả trời mưa. Và hoạ hoằn một con thuyền ghé chở Rồi âm thầm bến lại lặng trong mưa.
Lời bình:
Bài thơ mang đến một không gian tĩnh lặng và đầy hoài niệm. Hình ảnh bến đò trong cơn mưa gợi lên những kỷ niệm xưa cũ, nơi tình cảm được gửi gắm trong từng giọt nước.
5/ Ngày xuân
Trời hơi lạnh và nắng vàng hơi hửng Lúa xanh đồng rợn sóng tận chân mây Vài con én liệng ngang trời lơ lửng, Từng lũ cò phấp phới đậu rồi bay.
Dọc đường cỏ ven sông cùng trẩy hội, Những bà già lần hạt nhẩm cầu kinh, Lũ con gái rộn ràng cười nói, nói… Khoe hàm răng đen nhánh, mắt đa tình.
Cùng mấy cậu áo là, quần lụa mới Tập lê giầy như tập nhấc chân đi. Trong khi gió ngang đường tung phấp phới Giải yếm đào cùng với giải khăn thi.
Lời bình:
Trong các bài thơ của Anh Thơ về chủ đề mùa xuân, không thể bỏ qua tuyệt tác Ngày Xuân. Không khí lễ hội tràn ngập trong từng câu chữ, với hình ảnh tươi vui của ngày Tết. Bài thơ gợi lên những cảm xúc hạnh phúc, sum vầy bên gia đình và bạn bè.
6/ Vườn xưa
Kính tặng hương hồn bác tôi
Đây một giàn lan che bóng lan, Dăm thân tùng trúc đứng nghiêm hàng. Vài hòn non bộ, nhiều đêm vắng. Biển cạn đầy trăng, cá đớp vàng.
Và khi vườn chủ tóc như sương Gậy trúc lang thang dạo khắp vườn. Là lúc hồn thơ say ý rượu, Tìm hồn hoa lạc dưới trăng suông.
Rồi cả vườn cây nghe tiếng ngâm, Nâng cao hồn mộng quyện hương trầm. Sau khi gót hạc dừng hiên nguyệt, Chén rượu hoà trăng rót mãi vần.
Nhưng nay lạnh lẽo bóng trăng sang, Lan héo lòng hoa, trúc võ vàng. Cá chẳng đùa trăng, trong biển cạn Vài hòn non bộ đứng cư tang.
Vì chưng vườn chủ tóc như sương, Gậy trúc chiều qua đã dắt đường Thơ rượu say về tiên giới ấy, Vườn xưa để lạnh bóng trăng suông!
Lời bình:
Tác phẩm mang đến những kỷ niệm ngọt ngào về một thời đã qua. Những hình ảnh của vườn xưa gợi nhớ về tuổi thơ, nơi lưu giữ bao kỷ niệm đẹp đẽ.
7/ Chớp mắt
Có những ngày buồn chả ước mơ Bỏ ăn, quên ngủ, biếng làm thơ. Cứ ngồi ngơ ngẩn bên song cửa Nhìn liễu rơi vàng lá báo thu.
Thương thay cây liễu sống cùng ta Đã sáu năm rồi bóng thướt tha. Chiều mát, vợ chồng ngồi dưới gốc, Nhìn liễu mền đưa tơ lướt la…
Thấy cả mùa hè biếc, mát tươi Bóng anh đăm đắm dõi chân trời “Sương như búa bổ mòn gốc liễu Anh sợ thu về lá lại rơi…”
- Lá rơi rồi lá lại xanh! - Nhưng thương thân liễu dứt tơ mành! Ai hay tiền định lời tiên đoán Mùa lá rơi vàng em mất anh!
Giờ một mình em ngắm liễu đây! Thu chưa se sắt đã thân gầy. Anh đi buổi mới mù mây nước Chớp mắt hai mùa sương trắng bay!
Lời bình:
Bài thơ chứa đựng những suy tư sâu sắc về thời gian và cuộc sống. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều đáng quý và cần được trân trọng, tạo nên những cảm xúc da diết trong lòng người đọc.
8/ Rằm tháng tám
Trời trong sáng, trăng tròn lơ lửng gió Đồng mờ sương khóm chuối lặng mơ màng Những ao biếc ngâm sao đầy nước tỏ Bụi tre ngà lơi lả uốn lưng cong.
Trong đường xóm trống chiêng chung nhịp nổi Trẻ con theo sư tử rước vang ầm. Ngoài đình sáng tiếng cười chen tiếng nói Gái trai làng ra họp hát trống quân.
Trong khi ấy phất phơ khăn với áo Các bà đồng ra điện lễ, cười vui. Nghiêm lặng nhất có vài ba ông lão Thả con thuyền uống rượu với trăng trôi.
Lời bình:
Nếu bạn còn thắc mắc Anh Thơ là tác giả của bài thơ nào thì đừng bỏ qua Rằm tháng tám. Hình ảnh rằm tháng Tám trở thành biểu tượng của niềm vui và đoàn viên. Bài thơ khắc họa không khí rộn ràng, hạnh phúc của lễ hội Trung thu, đồng thời gửi gắm thông điệp về sự sum họp gia đình.
9/ Ngày tết
Trước cổng làng chòm nêu vừa thức gió, Bụi mưa phùn đã đổ xuống sân vôi. Tràng pháo chuột đua nhau đì đạch nổ, Xác giấy hồng bắn cả cánh hoa rơi.
Trong nhà đỏ bàn thờ nghi ngút khói, Những đàn bà tíu tít chạy bưng mâm. Lũ con trẻ vui mừng thay áo mới, Bên ông già hương nến quá chuyên tâm.
Ngoài đường ngõ bùn lầy theo nước chảy, Thằng cu con quần đỏ cưỡi lưng bà. Các cô gái đội vàng hương ôm váy, Miệng tươi cười mừng tuổi những người qua.
Lời bình:
Một bài thơ đậm chất thơ ca với những hình ảnh đặc trưng của ngày Tết. Tâm hồn người đọc như được trải nghiệm những hương vị, âm thanh của mùa xuân và sự ấm áp của tình thương.
10/ Chiếc nón quai thao
Tua óng tơ ngà tha thướt gió, Vành vàng lá lụa nắng tươi xinh. Khuôn hoa e lệ trong khuôn nón, Si mắt chàng trai liếc gửi tình.
Nhưng dép cong nghiêm bước thẳng đường, Đâu ngờ tơ nón gió vương vương. Chàng về, mắt đắm sầu xa vắng… - Cả một trời xuân nhạt nắng hường!
Lời bình:
Chiếc nón quai thao trở thành biểu tượng của người phụ nữ Việt Nam, gợi lên vẻ đẹp truyền thống và sự dịu dàng. Bài thơ thể hiện tình yêu quê hương và lòng tự hào dân tộc.
11/ Thương em
Trong tiếng rên của anh, em thiếp ngủ Không biết tự lúc nào? Đêm đã tàn canh Chợt choàng dậy, giật mình! Nhưng tự nhủ! Chợp mắt chút rồi, thêm tăng sức trông anh
Nhưng nhìn lại, anh vẫn nằm bất động Miệng trắng khô, không dứt tiếng kêu rên Em vội lấy mật ong lau cho ướt giọng Rồi xoa mảng ngực gầy, dỗ anh cố ngủ yên
Giờ nhớ lại, xót xa, vì sự thật Anh gắng nằm im, bởi quá thương em Nhưng bệnh đau, lệ vẫn dàn khoé mắt Một phút lặng ngừng. Như cả đất, trời nghiêng!
Lời bình:
Trong những bài thơ hay của Anh Thơ phải kể đến Thương em. Tác phẩm này thể hiện rõ Tình yêu thương chân thành và sâu sắc qua từng câu thơ. Cả bài thơ như một bức tranh tình cảm, nơi người đọc cảm nhận được sự gắn bó và sẻ chia.
12/ Về nhà
Về nhà! Về nhà! Về nhà! Về nhà! Tiếng anh da diết suốt đêm qua Biết mình bệnh nặng không qua khỏi Nghe thắt lòng? “Ước muốn xót xa”
Anh biết rồi đây tổ ấm êm Mình em một bóng, một tim đèn Anh thương vợ, thương căn nhà vắng Ước một lần thôi sống với em!
Nhưng bệnh đang cơn thiếu ốc-xy Tay chân bại liệt sao mà đi? Chung quanh bác sĩ rồi y tá Rối rít truyền thêm thuốc cứu nguy!
Về nhà! Về nhà! Về nhà! Về nhà! Hôm nay rước ảnh với hương hoa Em đưa anh về lại nơi mong muốn Ấp ủ tình riêng giữa chúng ta!
Con, cháu, bạn bè theo bước em Màn xô loá trắng ánh hoa đèn Thắp hương ba nén, ba lần vái Hồn linh anh hãy ở cùng em!
Lời bình:
Hình ảnh trở về được khắc họa một cách tinh tế, mang lại cảm giác bình yên và gần gũi. Bài thơ như một cuộc hành trình về lại những giá trị cốt lõi của gia đình và quê hương.
13/ Anh đã khóc
Em biết anh bờ-lu chưa cài kịp cúc Cấp cứu từng trái tim đau. Từ năm tang Bác đưa vào. Anh chưa được khóc.
Đêm nay vào viếng sắc Được khóc hết phần mình. Nhưng em biết rằng không khóc được thay anh. Vì nỗi đau lớn quá.
Suốt đêm nay anh phải nghe từng nhịp thở. Từng giọt thuốc truyền vào cho mạch máu hồi sinh Từng nhịp đập mơ hồ trên ngực bệnh nhân. Nghe cả một nỗi đau da diết. Đang thắt trái tim anh nghĩ về quê hương tha thiết.
Bác mất rồi! Miền Nam ơi! Em biết anh muốn khóc Cho mẹ già bạc tóc Vẫn xông lên gạt súng quân thù. Cho chị anh chung thuỷ đợi chờ. Mười mấy năm nuôi con đánh giặc. Cho cháu anh (lũ cháu yêu của Bác). Đặt bẫy, gài mìn diệt Mỹ, ác ôn. Cho bạn bè, đồng chí thân thương. Chiến đấu gian lao mong ngày đón Bác. Ôi: em biết anh muốn khóc Cho quê hương, tất cả Miền Nam!
Nhưng anh chưa được khóc. Như người lính cùng đồng đội xông vào cản giặc Nỗi đau anh phải biến thành sức mạnh, phải dồn cả tâm tư Giành lấy nhịp tim hơi thở từng giờ.
Khi liều thuốc hồi sinh. Với sự thương yêu săn sóc tận tình Khiến những bệnh nhân tỉnh cơn đau ngất. Quên nỗi buồn thương của riêng mình. Anh đã khóc!…
Lời bình:
Tác phẩm của Anh Thơ thể hiện nỗi đau và sự mất mát trong cuộc sống. Những giọt nước mắt là biểu hiện của cảm xúc chân thật, gợi lên sự đồng cảm từ phía người đọc.
14/ Bên gốc mai vàng
Cự li bẩy bước đi đều Sương khuya buông thẫm sóng triền miên man Xa xa trên đỉnh đèo Ngang Dòng xe sáng rực xuyên ngang mây đèo.
Cự li bây bước đi đều Súng tê vai lạnh, mưa vèo rừng thưa Nhớ đêm Hà Nội giao thừa Hoa đào, hoa cúc, hoa mơ, quát hồng.
Hương dâu thoang hoảng đầu rừng. Ô! hoa mai nở sống trong đêm tuần. Gốc mai ai đó dừng chân Súng nghiêng trong áng hương xuân, đợi chờ!
Chợt bừng pháo sáng lửng lơ Biển khơi động sống vút bờ núi cao Rời chân súng chĩa trời sao Cự li bảy bước đi đều… tuần tra.
Lời bình:
Hình ảnh gốc mai vàng không chỉ mang tính tượng trưng mà còn chứa đựng ý nghĩa về sự sống và cái đẹp. Bài thơ gợi nhắc đến những kỷ niệm ngọt ngào và ấm áp của quá khứ.
15/ Con đã về nơi Bác ở ngày xưa
I
Con đã về nơi Bác ở ngày xưa Đường biên giới rậm dài đá dốc. Nơi Bác hôn nắm đất giữa nương ngô. Ôi! năm đất về với tay “Người” dựng nước.
Giữa rừng núi còn dấu chân giặc cướp. Lán ẩn cheo leo, rải rác hốc thông già. Cỏ bấu ngâm đầy cho dòng suối trôi qua Suối rửa miếng ăn người dân đói khổ.
Bác về, mời cụ “Các Mác” về, trên núi đá Trong cả lòng hang, Bác tạc tượng người. Như tạc niềm tin cho con cháu đời đời Từ thẳm rừng sâu ngời lên chủ nghĩa.
Noọng gái nào năm xưa gạt lệ? Địu chăn về, lo hang gió mông mênh. Noọng đâu biết: trời tháng tám từ dây xoá mù. Mới hé Và cũng tự nơi đây ươm sắc nắng Ba Đình.
Dòng suối âm u hồng dậy ánh bình minh. Mang tình cảm Lê-nin tràn đất nước. Dòng suối từ ba mươi năm trước. Từng đau gót chân thương, qua, lại đôi bờ.
Đàn cá về đớp hạt cơm ngô. Bơi hớp cả lời thơ cảm khái. Ta mượn gương xanh lẵng lại Buổi chiều nào râu Bác trắng ưu tư? Để đến hôm nay thuỷ điện ngợp bờ. Khắp nẻo rừng cao, trào ra ánh sáng.
II
Bàn đá chông chênh còn ngồi sử Đảng Chim rừng ơi, ngươi có lắng nghe? Khắp bốn phương bí mật những ai về? Theo tay Bác viết thêm trang sử. Những làn rêu không phủ chân quá khứ Mà trải nhung vàng chào đón bước tương lai. Ghé đá còn đây hơi ấm Bác ngồi Với những anh hùng ngàn xưa cứu nước.
Cây ngót rừng còn nhớ tay người phát Ngọn cằn rơi, cho mầm nẩy mỡ màng Rặng trúc thanh cao vươn thẳng lên ngàn. Cây đứng nương cây mặc cơn bão táp.
Ô cải xoong cho suối thêm tươi mát Sắn xanh nương trùm cỏ dại, lau hoang. Lá ổi mỗi ngày thay cánh chè thơm. May mạ xum xuê che mù mắt giặc.
Những hàng cây đầu tiên cho “Tổ quốc” Từ nắm đất Bác mang về chăm bón gốc yêu thương.
III
Cháu gái nào mang bóng dáng quê hương? Vương Thị Hú, leo đèo, lội suối. Gói cơm ngô, ống canh gừng nóng hổi: “Ông Ké à, đừng bỏ bữa rau măng!”
Những bữa nghèo san sẻ, kính dâng. Nào đâu biết mình nuôi cách mạng!
Người gái Nùng quen khâu giầy, tìm bột báng. Được Bác đặt tên mang sắc sen vàng. Hòm thư cao lăn đá níu, víu dây sang Ghét đế quốc nên không chờn con rắn
Nông Thị Bảy vượt ngục, bỏ nhà đi từ buổi sáng Làm cháu già Thu, được học mỗi ngày. Mang nặng thù chồng, lòng chị có hay Được Bác luyện rên nối dòng Trưng nữ.
Và khi Hoàng Thị Nga bụng từng đỉnh rú Leo giữa mây mù nhịn đói, tìm dân. Chị đâu biết giữa muôn ngàn, gian khổ Như cô gái Nga xưa Nhớ Bác vững tinh thần.
Rồi những cô Hoa, cô Đào, từ Pắc-Pó Giắt súng võ trang giải phóng từng miền Đến em lái xúc quặng tìm vàng trên mỏ. Cô chủ tịch vùng cao, chị chánh án toà trên.
Tất cả người gái Tày, Nùng đảm đang hậu tuyến Còn nhớ ngày xưa không biết làm người. Góc núi đầu nguồn cuộc đời sâu kiến. Từ cụ Ké về, như hoa nở rừng tươi.
IV
Ngoài tiền phương, anh Giải phóng chưa nguôi Mối thù bản năm nào trên địu mẹ Vượt biên giới, tránh Tây càn, khóc ré Không áo quần sưởi lá, ủ than tro. Đầu lở, thân lem ra đón Bác Hồ.
Ai biết tấm lòng “Người” đau xót Bàn tay già rửa từng mụn trốc Đun từng thuyền nước nóng tắm yêu thương.
Giữa những ngày đói rét, tha phương. Rau má nhai khô, đau hàng răng yếu. Dân thương ông Ké, làm riêng bát cháo. Bát cháo trứng thơm, lành. Bác nuốt sao trôi? Tay nâng lên, nhường bà cụ tám mươi. Công cuộc sống gần trăm tuất khổ Ôi những giọt nước mắt già, nóng nhỏ. Cho cháu con căm uất đuổi xâm lăng.
Bác Hồ ơi, đã mấy mươi năm. Từ nắm đất Bác đem về dựng nước. Rừng Pắc Pó uy nghiêm đài Các Mác Suối Lê-nin trong vắt, xanh nguồn. Con đã về đây, đi giữa lúa vàng thơm Lòng nhớ Bác như nương đồng ơn nước. Ôi, nếu được trở về ngày tháng trước. Bác lại về như Bụt hiện giữa rừng cây. Mùa cốm lên hương, vang đất nước nhịp chày.
Lời bình:
Bài thơ gợi lên lòng biết ơn và tôn kính đối với Bác Hồ. Những hình ảnh lịch sử hòa quyện với tâm tư của tác giả, tạo nên một bức tranh sâu sắc về tình yêu quê hương.
16/ Ghi anh lính ngụy đánh ở Nam Lào
Xe bọc thép và phi cơ lên thẳng Hùng hổ đi muốn húc núi rừng… Hùng hổ đi không húc nổi làn sương trắng Như lưới trời vây kín nguỵ quân.
Ôi giải sương kết tinh từ hơi nước Của triệu thông rừng từ đỉnh Na-cai Của sóng Sê-băng biên bay nghi ngút Đường chín mịt mùng không ánh dương soi…
Xe bọc thép đi… trái tim không bọc thép Hỡi anh lính cộng-hoà đã bỏ quê-hương Chiến đấu vì ai; đường anh đi mù mịt Có những gì ? sau bức màn sương.
Xe anh đi… đem đau thương chết chóc Từ những bản Lào tới những người dân. Nhưng cũng đến cho anh (cảnh chia lìa tang tóc) Sau bức sương mù là lưới lửa quân dân.
Cái chết đang chờ anh… từ dặm đường thứ nhất Cái chết đến rồi: sấm sét Trường sơn… Hỡi anh lính cộng hoà, máu xương và nước mắt Anh chết cho ai? trong bão lửa căm hờn…
Lời bình:
Bài thơ phản ánh một góc nhìn đặc biệt về những người lính trong thời kỳ kháng chiến. Tác giả không chỉ thể hiện sự đồng cảm mà còn khơi dậy những suy tư về chiến tranh và hòa bình.
17/ Gửi em nơi tiền tuyến
Chị trở lại căn phòng xưa yêu dấu. Quét bụi ngập đầy sàn, kê lại chiếc bàn con. Cửa sổ hôm nay trời mới xanh hơn Mảng tường vỡ, vẫn đầy mướp vàng nắng nở Vần thơ đầu tiên gửi em nơi tuyến lửa.
Hà Nội hôm nay chớm lạnh đầu mùa Những hoa cúc, Tây Hồ, đem vào màu trắng mát Những nải chuối tiêu chín lừng trứng cuốc Những lồ cam từ khu Bốn, vàng tươi. Những trái hồng mọng đỏ niềm vui.
Mâm cơm nhà ai? Có mùi dưa chua nấu cá? Có rau riếp, hành hoa, răm, mùi thái nhỏ. Ôi! Mâm cơm nóng sốt gia-đình! Em từng ước mơ giữa bước trường chinh.
Ta chưa được vui sum họp Vì giặc Mỹ vẫn còn trên nửa nước Chị nhớ em như nhớ Miền Nam (Như bao nhiêu tấm lòng yêu thương).
Những đồng lúa hậu phương vừa chín gấp Những nhà máy, công trường tới tấp. Những đàn cá chờ bơi lên hồ mới, đỉnh rừng Những con đường đang vươn thẳng không ngừng
Chiếc ba-lô vẫn màu xanh lá biếc Cửa phòng ta tạm khép Chị lại ra di Để cùng em chiến đấu “Ngày về”.
Lời bình:
Tác phẩm thể hiện nỗi nhớ thương và tình yêu từ xa. Những tâm tư của người ở lại dành cho những người lính nơi tiền tuyến gợi lên sự hi sinh và lòng dũng cảm.
18/ Hàng cây Bác Hồ
I
Những hàng cây chạy suốt xóm thôn Những hàng cây dọc đường quốc lộ. Những hàng cây đi biếc dòng mương Những hàng cây xanh đồi, rợp chợ.
Bạch dàn lá liễu, phi lao thanh thanh… Xà cừ lên thẳng, xoan nhãn vươn cành. Những hàng cây từ vườn ươm phụ lão. Theo lệnh Bác Hồ, trải khắp quê xanh.
Tôi đã nghe cây hát giữa chiều. Rặng xoan đào rắc tim hoa yêu -Em sẽ nâng mái nhà ai hạnh phúc.
Tiếng xà cừ đêm đêm mơ ước: - Về dỡ hầm lò nghe sóng nỗi than đen.
Tiếng bạch đàn nhớ mãi đáng con thuyền - Trương Chi xưa ca bài ca nước mắt. Thuyền nay sẽ ra khơi bát ngát. Giữa biền trời, tình yêu bao la.
Phi lao reo. vạt áo mỏng hơn tơ. Gió tung quẩn quanh mình người đẹp. Và trang giấy ngời vần thơ, điệu hát. Ôi ước mơ hàng cây đang lên xanh.
II
Bỗng chiều nay nước dò mông mênh… Cây đứng giữ con đường hợp tác. Muôn trùng sóng cuốn băng làng mạc Cây vặn mình ôm trọn vòng dê.
Giữa trắng băng cây đứng chỉ lồi về. Cành vươn đỡ ba-lô, túi, bị Cành đón bu gà, cành treo nôi trẻ. Mặt trời tà, người ngoi ngóp ôm cây.
Cành ghép nâng cuộc sống đợi ngày. Cành sưởi ấm lán, lều gió trăng. Cây giữ thừng trâu, cây ôm rọ lợn. Cây đón thuyền về dưa gạo muối vào dần.
Những bạch đàn gẫy hết thân cành. Những phi lao không còn nửa ngọn. Những xà cừ, những xoan dào tạt sóng. Vẫn như người lính đứng hiên ngang.
Ôi! tình Bác yêu thương vẫn trùm bóng xóm làng! Và ước mơ xưa cây dang thầm thì vượt sóng!
Lời bình:
Bài thơ ca ngợi hình ảnh Bác Hồ gắn bó với thiên nhiên và con người. Những hàng cây trở thành biểu tượng cho sức sống mãnh liệt và tình yêu quê hương.
19/ Mái tóc mẹ bay
Tặng mẹ bị bom Mỹ sát hại, chỉ còn một mái tóc trắng bay lên mái nhà
Khói bom tan rạng ánh ngày Nóc không treo mái tóc bay, mẹ già. Đất nhào tung cả thịt da Mẹ ơi cuộc sống đã hòa nước non! Nhớ sao những buổi chiều sương Phơ phơ mái tóc trên đường trồng cây Qua vườn trẻ tiếng hát bay Mẹ vui tóc sáng giữa bày cháu thơm Tiễn đàn con tới chiến trường Đêm đêm tóc mẹ ốm trường, đảm đang. Nhớ đêm cây lúa thẳng hàng Ánh trăng nghiêng mái tóc gương giữa đồng. Mẹ là mẹ cả xóm thôn Mái dầu càng bạc, yêu thương càng giàu.
Giờ dây nắng chói tàu cau Tóc vương bay trắng cả bầu không gian.
Lửa thù bốc rực căm hờn Bay bay tóc mẹ sáng đường quân đi.
Lời bình:
Hình ảnh mái tóc mẹ gợi lên tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho con. Bài thơ chứa đựng những cảm xúc sâu sắc về gia đình và tình yêu thương giữa mẹ và con.
20/ Ngày sinh Bác
Con suối hôm nay ngoan ngoãn rẽ dòng Nhớ lũ đêm nào, ới tấp mưa dông Một chủ tch ba đêm không ngủ Tiếng loa lên thôi thúc giữa mùa rừng
Một tia nắng cũng tươi vầng trán trẻ Anh kỹ sư bên đồng chí chuyên gia Bước lặn lội đón từng tia nắng loé Ngày thi công náo nức cả trăm nhà.
Những bờ suối dài người dãi cát Những đường goòng đá về dồn dập Những xe quăng móoc nặng lên đèo. Từ Hữu nghị quan, mang sắt thép về theo.
Ai tính ngược xuôi muôn vàn cây số? Gió cấp mấy dồn no cánh buồm căng? Điện tỉnh uỷ gọi qua bom đạn nổ Từ bến cảng về nghìn tấn xi măng.
Hỡi những cô thợ chính xây nền! Tay chị ân cần nâng đỡ tay em! Hỡi anh công nhân mìn buông phá đá? Đá sụt non cao hàng mấy quả?
Vợ rủ chồng trèo đỉnh mây cao Cơm sắn ngang lưng, tay rìu đẵn gỗ Rộn rã xe trâu ba cây một hộ Chín mươi ngày bằng cả mấy năm qua.
Năm trạm máy bơm nước vòng đỉnh núi Nghĩ: mùa về vàng ngợp thung khô. Ông cụ Nùng chồng gậy xem không mỏi Lòng reo vui muông nước tràn bờ.
Ngày sinh Bác. Cùng ngày sinh no ầm Cũng ngày vui, đài hát lẫn chim ngàn Ánh thuỷ điện chạy dài thôn bản Sáng hình người, dối cả máy bay tan.
Lời bình:
Bài thơ tôn vinh ngày sinh của Bác Hồ, như một dịp để mỗi người dân Việt Nam tưởng nhớ và tri ân những đóng góp của Người cho đất nước. Tác phẩm thể hiện lòng yêu nước và niềm tự hào về lịch sử dân tộc.
Lời kết
Thơ Anh Thơ mang nét riêng, vừa bình dị vừa lãng mạn trữ tình. Là một trong những nữ sĩ hàng đầu của văn học Việt Nam, bà có vô vàn các tác phẩm hay, được độc giả yêu thích.